Tản mạn cái tuổi 20
Vậy là tôi vừa bước đến cái tuổi 20. Cái tuổi mà bây giờ có thể nói là sự kết thúc của con số một hàng chục, con số một mang theo đầy sự ngây thơ, trẻ trung và năng động. Con số một mà tượng trưng của nó là những tuổi 16, 17, 18 đầy hồn nhiên bên mái trường cấp ba. Để mà bắt đầu cho con số hai hàng chục. Nói sao nhỉ? Khi tôi nhận ra mình đã tròn 20 tuổi thì cũng là lúc tôi thấy mình không còn có thể được như năm 17, 18 nữa. Tôi không thể vô lo như trước vì trước mắt tôi là sự nghiệp cũng như hàng vạn câu hỏi rằng tôi muốn trở thành ai và mình sẽ đi về đâu. Nói chung, ở cái tuổi mà bạn chuẩn bị sẽ phải đi làm và va chạm với xa hội, đột nhiên bạn lại nhớ cái tổ cũ mà mình đã sống suốt 20 năm trong đó. Và đột nhiên, bạn thấy sợ.
Tuy nhiên, tôi cho rằng sợ là một điều cần thiết vì điều đó có nghĩa rằng bạn chú ý tới tương lai của mình. Trong một vài trường hợp, nỗi sợ lại là động lực để ta có thể làm một thứ gì đó mà trước đây ta chưa dám làm bao giờ. Nỗi sợ hãi và lo âu là cần thiết, cũng vì nó là tiền đề cho sự dũng cảm sinh sôi. Bạn cho rằng dũng cảm là khi một người không sợ gì hết?
Sai rồi
Đối với tôi, dũng cảm là khi một người biết rằng mình sợ, nhưng vẫn đứng lên đối mặt với nỗi sợ ấy của mình. Lúc đó, tay chân họ có thể run lẩy bẩy, miệng họ có thể không nói lên lời, mắt họ có thể hoa cả lên và trái tim họ nhảy lên từng nhịp liên hồi. Nhưng điều quan trọng nhất là, lý trí họ không đầu hàng. Chỉ cần vậy là đủ.
Tôi cũng đã có nhiều nỗi sợ. Lúc lập ra blog này, tôi sợ liệu có ai bỏ thời gian ra đọc blog của mình hay không, sợ rằng liệu những kiến thức mình góp nhặt trên mạng để học khi trình bày lại có đúng hay không. Lúc tôi quyết định nộp CV để tham gia chương trình Bootcamp của Cinnamon, tôi sợ rằng liệu một đứa không thành thích như mình liệu có được nhận không, và nhất là khi trước đó tôi cũng đã nộp CV nhiều chỗ và thất bại. Nói thật, tôi còn không nghĩ đến việc đi qua hết chương trình này. Cũng như vậy, khi hợp tác dịch cuốn sách Dive into Deep Learning, cũng luôn có một nỗi sợ rằng bản dịch của chúng tôi có đủ xuất sắc không, có đủ khả năng để phục vụ các bạn đọc không và lớn nhất cũng như đã xuất hiện ngay từ những ngày đầu của dự án là, liệu tại bất cứ thời điểm nào, chúng tôi có bỏ cuộc và dừng dự án hay không.
Tuy nhiên, sau quá nhiều nỗi sợ, tôi chợt nhận ra cách hiệu quả để giải quyết nó là cứ mặc kệ và làm nó đi. Tôi quyết định đăng những bài mà tôi viết lên blog và đều đặn một tuần ít nhất một bài suốt 1 năm. Nếu những thứ tôi viết chẳng có ma nào đọc thì cứ để đó đi, chẳng tổn hại gì đến tôi cả. Và cũng vì biết những gì mình viết có thể sai, nên tôi cũng dành thêm thời gian kiểm tra lại phần nội dung và tìm đọc sâu thêm về nó. Bây giờ, mặc dù không nhiều, nhưng tôi vẫn có vài lượng truy cập ổn định mỗi ngày và những bình luận cảm ơn và khuyến khích tôi tiếp tục. Tôi thật sự rất cảm kích điều đó. Đối với chương trình bootcamp của Cinnamon cũng vậy, tôi chau chuốt CV của mình, cố gắng liệt kê ra những điểm mạnh và vá những sai lầm mình mắc phải trong những lần bị từ chối hôm trước. Tiếp đó, trải qua những lần phỏng vấn, những bài test và cuối cùng đã được nhận vào chương trình. Hiện tại, tôi đang là thực tập sinh tại Cinnamon, quá trình tôi đến đó cũng rất đáng nhớ nhưng đó sẽ là câu chuyển của một lần khác. Về dự án dịch, hiện tại, chúng tôi đã dịch đến chương 12 trên 18 chương và cũng đang nhận được nhiều sự ủng hộ của cộng đồng. Tuy vẫn còn những bình luận trái chiều cũng như bắt đầu từ chương tiếp theo sẽ rất gian nan nhưng tôi không nghĩ điều đó sẽ làm nhóm dịch chùn bước. Tôi không thể biết được tương lai nên chỉ biết làm hết sức có thể và mong đợi điều những điều tốt đẹp.
Tôi học được nhiều hơn khi dám đối đầu với nỗi sợ. Khi viết blog, tôi mới biết rằng việc tạo nội dung, đặc biệt là nội dung kỹ thuật không hề dễ dàng. Trong bootcamp, không những cho tôi những người bạn, người mentor mà còn dạy tôi cách giải quyết áp lực, những kỹ năng mềm tôi còn thiếu và đặc biệt là thay đổi cách nghĩ của tôi về nhiều điều cũng như khiến tôi nhận ra giới hạn hiện tại của mình. Làm trong nhóm dịch, tôi cũng được làm việc chung với những người đầy tài năng và kinh nghiệm. Tuy đa phần các anh đều hơn tuổi tôi nhưng tôi luôn thấy mình có thể trao đổi và tranh luận một cách bình đẳng với mọi người. Dạo này, phải quay vòng giữa đi học, đi làm và dự án dịch sách khiến tôi khá chật vật, nhất là khi sắp vào giai đoạn thi cuối học phần và dự án trên công ty khiến tôi không có nhiều thời gian viết blog, thậm chí đôi khi phải để dành dự án dịch cho cuối tuần để làm. Đó là lý do tôi không thể đăng bài thường xuyên như trước nữa, mong các bạn thông cảm. Tuy nhiên, tôi không muốn blog này sẽ ngừng hoạt động và sẽ kiếm cách để giải quyết việc đó trong tương lai.
Lời cuối cùng, hiện nay, tôi cũng thấy những con người khác nhau mang những nỗi sợ khác nhau. Đó có thể là nỗi sợ không đủ khả năng để làm một việc gì đó, không thể kiếm được việc hay không biết liệu một lựa chọn có phù hợp với mình không. Rõ ràng, tôi không ở trong hoàn cảnh của các bạn để có thể hiểu thấu hoàn cảnh của bạn. Nhưng tôi nghĩ rằng, đôi khi, những gì bạn cần là một chút dũng cảm. Nghĩ đến cách đối phó khi trường hợp mà bạn lo sợ xảy ra, bao trùm hết mọi khả năng mà bạn có thể xử lý và sau đó là ... một cú nhảy niềm tin (a leap of faith). Tin tôi đi, sau này khi nhìn lại có thể bạn sẽ tự nguyền rủa chính mình khi biết rằng ngày xưa, những thứ có thể sẽ thay đổi cuộc đời bạn chỉ cách bạn một hành động, một lời nói hoặc một nút bấm ... những thứ mà, khi đó, bạn không đủ dũng khí để thực hiện. Vì tôi đã từng vậy.
Thân.
mình cũng 20, hôm nay tình cờ vô ngang qua blog của bạn. Thực lòng mình vô cùng ngưỡng mộ, đúng là núi cao còn có núi cao hơn mà. Thân ái !
Trả lờiXóaHay quá ông ơi
Trả lờiXóacố lên nha chúng mình :3
Trả lờiXóa