Tản mạn cái tuổi 20
Vậy là tôi vừa bước đến cái tuổi 20. Cái tuổi mà bây giờ có thể nói là sự kết thúc của con số một hàng chục, con số một mang theo đầy sự ngây thơ, trẻ trung và năng động. Con số một mà tượng trưng của nó là những tuổi 16, 17, 18 đầy hồn nhiên bên mái trường cấp ba. Để mà bắt đầu cho con số hai hàng chục. Nói sao nhỉ? Khi tôi nhận ra mình đã tròn 20 tuổi thì cũng là lúc tôi thấy mình không còn có thể được như năm 17, 18 nữa. Tôi không thể vô lo như trước vì trước mắt tôi là sự nghiệp cũng như hàng vạn câu hỏi rằng tôi muốn trở thành ai và mình sẽ đi về đâu. Nói chung, ở cái tuổi mà bạn chuẩn bị sẽ phải đi làm và va chạm với xa hội, đột nhiên bạn lại nhớ cái tổ cũ mà mình đã sống suốt 20 năm trong đó. Và đột nhiên, bạn thấy sợ. Tuy nhiên, tôi cho rằng sợ là một điều cần thiết vì điều đó có nghĩa rằng bạn chú ý tới tương lai của mình. Trong một vài trường hợp, nỗi sợ lại là động lực để ta có thể làm một thứ gì đó mà trước đây ta chưa dám làm bao giờ. Nỗi sợ hãi và lo âu là cần thiết, cũn